tạp chí bầu trời

NỮ CÔNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC GIAO THÔNG VẬN TẢI - LẶNG LẼ VỚI YÊU THƯƠNG

Hà nội ơi, thu đã về rồi đấy, lá vàng đã xào xạc bên hồ rồi đấy! mà ở đây, Sài gòn vẫn đang rả rích những chiều mưa. Chưa bao giờ những cơn mưa làm lòng người trĩu nặng như mùa mưa năm nay, có phải Mẹ Thiên Nhiên đã khóc thương cho một Sài gòn mất mát, Sài gòn đã đổ bệnh thật rồi, Hà nội ơi…

Đã hơn 4 tháng nay tôi chẳng được đến trường. Mọi công việc đều online, cuộc họp nào cũng diễn ra trên tinh thần chống dịch, mọi người nhìn nhau đầy âu lo: Thầy cô ơi, trường mình có nhà ai bị làm sao không? khu nhà thầy cô có bị cách ly không? Hôm nay Phường Tăng Nhơn Phú A Quận 9 bị giãn cách rồi đấy, trường mình nằm trong khu vực này đấy, dây đã giăng khắp nơi rồi đấy… mọi người ơi đã mua thuốc đủ chưa? Mua test thử được chưa? Này này nhớ ghi số điện thoại của bác sỹ vào nhé, mua gạo và đồ ăn cho đủ kẻo giãn cách không đi chợ được nhé… Và rồi không ngờ đến một ngày cả thành phố bị phong toả, chúng tôi không thể đến trường kể từ ngày đó.

Những buổi lên lớp được thay bằng những chia sẻ qua màn hình, vừa giảng vừa nghe tiếng còi xe cứu thương hoảng loạn, tiếng hối hả của xe chở hàng cứu trợ, tiếng loa phường thông báo về tình hình bệnh dịch...có những lần cả lớp lặng người khi nghe một bạn xin nghỉ vì giọng nghẹn lại: cô ơi, bà em…!!! Bài giảng cứ trôi qua trong lo âu khắc khoải, và câu cuối cùng mỗi ngày bao giờ cô trò cũng chúc nhau bình an, nào các em, chúng ta cùng cố gắng...

Tôi nhớ trường nhớ lớp đến nao lòng. Nơi ấy, giờ đây bên trong cánh cửa quen thuộc và thân thương là hơn 300 sinh viên của nhà trường bị mắc kẹt, các em không kịp về quê trước khi Thành phố có chỉ thị giãn cách. Tôi hiểu lúc này, hơn cả nỗi buồn và sự cô đơn, sợ hãi luôn thường trực trong mỗi em là điều có thực, bởi con số nhiễm bệnh tăng lên khủng khiếp mỗi ngày, những giọt nước mắt đã rơi khi nhiều em bấn loạn vì không thể hình dung sẽ sống ra sao trong những ngày tháng tới…

Nhưng rồi chẳng ai bị bỏ lại phía sau, những món ăn ấm áp nghĩa tình,những bó rau, những bao gạo thắm đượm tình thương yêu từ khắp nơi gửi về được đoàn thanh niên vận chuyển đến kịp thời. Thật là một miếng khi đói bằng một gói khi no. Chỉ ít ngày sau, cuộc sống của các em đã đi vào ổn định. Xin được gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các Thầy cô, những mạnh thường quân, những cựu sinh viên của nhà trường đã chung tay giúp đỡ sinh viên và cán bộ công nhân viên Phân hiệu có hoàn cảnh khó khăn, xin tri ân cuộc đời này đã cho chúng ta gặp nhau và mang đến cho nhau những ân tình, dẫu chỉ là để gió cuốn đi…

Rồi dịch bệnh sẽ qua, Sài gòn sẽ mau khoẻ lại. Những cơn mưa cuối mùa sẽ cuốn theo những buồn đau và và hiu quạnh, ngày mai trời lại nắng, Sài gòn lại rộn rã tiếng cười lấp đầy khoảng trống hôm nay. Tôi lại được đến trường gặp đồng nghiệp, bè bạn và sinh viên, mỗi người sẽ viết tiếp những trang sách mới của cuộc đời mình. Nhưng từ đây, hành trang chúng ta mang theo có cả bài học mà trong dịch bệnh Mẹ Thiên Nhiên đã gửi đến cho con người, rằng hãy yêu bản thân và những người xung quanh khi nào còn có thể, bởi khi cho đi những yêu thương, ta sẽ thấy cuộc đời đáng sống biết nhường nào!

Vũ Thị Hiên – Khoa Khoa học Cơ bản – Phân hiệu Đại học Giao thông Vận tải

Bình luận
Gửi bình luận
Bình luận