Dấu chân

30 năm rong ruổi trên bầu trời

Trương Anh Ngọc 01/04/2024 16:56

Bay, chính là để ra với thế giới, như một nỗi đam mê không có điểm tận cùng!

Chuyến bay đầu tiên

Tôi sẽ không bao giờ quên được chuyến bay đầu tiên trong đời, một chuyến bay đặc biệt chưa từng có cho tới lúc ấy: Đi học ở nước ngoài.

Đó không chỉ là cảm giác lần đầu tiên bước lên khoang chiếc máy bay Boeing 747 to đùng của Singapore Airlines, đó còn là sự háo hức và vui tươi, xen lẫn chút lo lắng của một cậu trai mới lớn lần đầu tiên rời xa gia đình. Có quá nhiều điều bỡ ngỡ đối với tôi lúc ấy, dù sân bay và nhà ga không hề xa lạ, vì từ nhỏ tôi đã được bố đưa ra sân bay tiễn mẹ đi công tác, rồi mấy năm sau đón mẹ về.

20240207005854_original_27.jpg

Bố bảo, thư bố gửi cho mẹ và mẹ gửi về cho bố, cũng như quà mẹ gửi cho tôi - vài tấm bưu ảnh, những chiếc bánh xốp, vài cuốn sách, đều được máy bay chở về, vượt qua bao đại dương và vùng đất mà tôi chỉ có thể xem qua tivi đen trắng của ngày đó, hoặc trên chính tấm bản đồ thế giới tôi đã vẽ bằng tay khi say mê tìm hiểu về thế giới.

Tôi cũng không quên cảm giác khi mẹ mở chiếc vali to đùng vào ngày trở về. Không phải tôi chờ đợi những món quà, mà tôi thích hít hà mùi nước hoa nhè nhẹ trong đó. Chiếc vali của một người đi xa trở về rõ ràng là một thứ đặc biệt, bởi nó gói ghém một phần thế giới trong không gian nho nhỏ có mùi hương ấy. Đối với một đứa trẻ đã sống qua những năm tháng bao cấp đầy khó khăn, đó là cả một thế giới đáng để tò mò và khao khát. Để rồi hơn 10 năm sau đó, chính tôi đã bắt đầu một hành trình như thế.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Changi, đất nước Singapore hiện lên qua ô cửa sổ và giọng hát khàn khàn của Louis Armstrong vang lên với giai điệu của bài hát “What a wonderful world” - Thật là một thế giới tuyệt vời!

Bay, như một nỗi đam mê!

Chuyến bay ấy là sự mở đầu cho hàng trăm chuyến bay khác của tôi trong vòng 30 năm qua. Hàng trăm là bao nhiêu, tôi không nhớ nổi nữa, và các sân bay từ lâu đã trở thành một nơi quen thuộc đối với tôi mỗi khi rong ruổi.

Có những chuyến bay rất dài, xuyên lục địa từ châu Âu đến châu Phi, xuất phát từ nhà khi trời còn tối và đến điểm cuối khi trời đã là đêm muộn, cùng kinh độ, cùng múi giờ nhưng là hai mùa hoàn toàn trái ngược nhau. Có những chuyến bay đi cùng với gia đình, khi con gái tôi mới lên 3, háo hức như bố nó trên một chuyến đi đặc biệt, không phải du lịch mà là sang châu Âu để sống và làm việc trong nhiều năm. Tôi ngắm con tôi ngủ trên ghế mà thầm hỏi: Cuộc sống của con sẽ thế nào, con sẽ đi học ra sao, có hòa nhập được không trong môi trường mới…

Mỗi chuyến bay là một câu chuyện nhỏ về chính mình lúc ấy, với những tâm sự, niềm vui và nỗi buồn, đôi khi là những suy nghĩ không dứt về tình yêu và cuộc sống, là trăn trở thật dài về cuộc đời. Tôi tin rằng những người đồng hành không quen biết trên những chuyến bay như thế cũng có biết bao nhiêu tâm sự trong lòng.

Những chuyến bay từ lâu đã trở thành một phần của cuộc đời tôi, vì công việc của một nhà báo, vì cuộc sống nay đây mai đó khi thường trú theo nhiệm kỳ ở châu Âu, vì cả nỗi khát khao được ra thế giới. Tôi không thấy mệt mỏi, không khó chịu khi bị delay, thậm chí có lúc đã phải ngủ trên ghế sân bay vì thời tiết xấu, cũng không cảm thấy cuộc sống của mình bị xáo trộn quá nhiều.

Lúc nào tôi cũng trong trạng thái sẵn sàng lên đường, và việc học cách ứng xử bình tĩnh, văn minh trong hoàn cảnh bất khả kháng như trễ chuyến, hủy chuyến dạy cho tôi nhiều điều trong cuộc sống này.

20240207010703_original_49.jpg

Hai năm COVID-19 là hai năm không được bay và cảm giác bị cắt lìa với thế giới thật kinh khủng với gã đam mê xê dịch như tôi. Hình ảnh nhà ga sân bay trở thành nỗi ám ảnh đau đáu như sa mạc vắng vẻ không bóng người. Ngày tháng ấy, tôi nhung nhớ những chân trời cũ và khắc khoải đợi chờ hết dịch để lên đường đến những chân trời mới.

Bay, như một sự giải tỏa. Bay, như một sự trở lại của thói quen di chuyển đã từng gắn kết tôi với thế giới. Bay, như để tìm lại chính những gì đã mất. Bay, xét cho cùng là một phần của cuộc sống đã in đậm trong ta tự bao giờ.

Đó không chỉ là một phương thức di chuyển xa nhất có thể và cũng an toàn nhất có thể, mà đã trở thành một phong cách sống, một nỗi đam mê với người khát khao ra thế giới ngay từ những năm tháng ấu thơ.

Bài hát “What a wonderful world” của Louis Armstrong gần 30 năm trước vẫn đi theo tôi mãi trong hàng trăm hành trình kể từ đó, trở thành một ấn tượng tuyệt vời về thế giới mà hàng không đem lại.

Bay, chính là để ra với thế giới, như một nỗi đam mê không có điểm tận cùng!

Trương Anh Ngọc